Vì sao phụ nữ phải kết hôn? Có người nói, kết hôn giống như tìm một người mua cả cuộc đời mình. Sau ba mươi tuổi, không người phụ nữ nào muốn đi về một mình cả. Thà làm một người phụ nữ đã kết hôn rồi ra đường cũng đỡ bị ức hiếp hơn.
Tôi có một cô bạn mới hai mấy tuổi mà mỗi ngày đều đau đầu vì bị gia đình ép cưới. Nàng ta bảo xã hội bây giờ không như thời phong kiến, ai yêu nấy gả, chỉ là không hiểu sao bao năm nay vẫn không tìm được ai vừa ý. Có lúc bị ép đến túng quẫn quá, nàng còn sẵng giọng tuyên bố không bao giờ lấy chồng.
Thế nhưng, tôi đảm bảo đó cũng chỉ là ý nghĩ nhất thời của cô bạn tôi và một bộ phận không nhỏ thanh thiếu niên khác mà thôi. Bởi con người sinh ra vốn dĩ sợ đơn độc. Hầu hết chúng ta đều sợ, sợ lắm cái cảm giác dùng cơm một mình, một mình dạo phố, một mình xem phim. Nếu chỉ đơn giản là vài hôm ngắn ngủi thôi thì không nói làm gì, nếu phải đơn độc cả đời, mấy ai dám nói không sợ hãi đây?
Có lần nọ đọc báo, thấy tin một người phụ nữ kỳ lạ qua đời trong nhà sáu tháng trời mà không ai biết, tất cả cũng chỉ vì bà ta không có người thân nào, cô bạn lại tất tả gọi điện cho tôi. Ban đầu chỉ là một cái hẹn cùng café tám chuyện, sau đó nàng mới thành thật thỏ thẻ, nàng sợ lắm nếu một ngày người thân không còn nữa, phải chăng một mình mình cũng cô độc giữa cõi đời như thế? Bạn bè thì cũng chỉ quan tâm nhau ở một mức độ nào đó thôi chứ làm sao để tâm nhau cả đời? Chốt lại, nàng bảo: “Tao không muốn khi chết cũng không có ai biết.”
Thế là, kể từ hôm ấy, cô bạn mọi khi vẫn thờ ơ với tình yêu và hẹn hò như cô bạn tôi lại tất tả lao vào những cuộc xem mắt, giới thiệu. Nàng yêu điên cuồng, sống vội như thể tự tay săn tìm một người sống cả đời với mình, chứ không chỉ là ngồi chờ như trước kia nữa.
Thế mới thấy nỗi sợ hãi thật sự có tác dụng rất thần kỳ, có thể thúc đẩy ta đi nhanh hơn những gì ta muốn. Ở đây, với những người con gái ở tuổi kết hôn, có lẽ họ không cuồng, không vội, bởi cô độc chẳng có gì đáng sợ cả. Khi còn trẻ, bạn cô độc vẫn có bạn bè và người thân bên cạnh, nhưng khi về già thì thế nào? Khi bạn bè không còn bên ta nữa, người thân cũng dần bỏ ta mà đi, lúc ấy, ta lại nhấm nhuần biết bao những lời người đi trước đã từng dạy bảo.
Ừ thì, cô độc có gì đáng sợ đâu. Thứ khiến người ta sợ hãi là cô độc đến cuối đời. Trọng tâm cũng chẳng phải “cô độc”, mà là ba chữ “đến cuối đời” ấy. Thứ cảm giác khi về già ngồi một chỗ, nhìn con cháu người khác xum vầy trong khi bản thân mình cô đơn quạnh quẽ, điều ấy mới nghẹn ngào làm sao.
Chung quy, tất cả chúng ta đều cần phải kết hôn, cần phải lựa chọn cho mình một cuộc sống như ý muốn và chịu trách nhiệm với nó. Trong đời có thể yêu rất nhiều người, nhưng đôi khi người có thể nắm tay đi đến hết con đường chỉ xuất hiện một lần mà thôi. Vì thế, khi người đó xuất hiện, nhất quyết đừng buông tay người ấy ra chỉ vì những lý do vặt vãnh. Nên nhớ rằng dù muốn dù không phụ nữ vẫn cần có một người đàn ông ở bên cạnh mình đến cuối đời. Hoặc giả, cho dù bạn phạm phải sai lầm đi chăng nữa, thì phụ nữ đã từng kết hôn, ra đường vẫn đỡ hơn những người già cô đơn.
XEM THÊM: