Lấy nhau vài năm, nhưng chồng tôi ngoài việc kiếm tiền, mỗi tháng phân phát để nuôi gia đình thì hầu như không còn gì khác, lúc nào cũng chỉ cắm đầu vào công việc. Không biết người khác thế nào, nhưng tôi thật sự mệt mỏi vì chồng đam mê công việc như thế.
- 10 năm đợi chờ lời cầu hôn vì bạn trai mắc bệnh sợ hãi hôn nhân
- Chồng qua đêm với nhân viên còn vợ trông đèn chờ
- Cách đối phó với chồng bợm nhậu
Cuộc sống không phải chỉ có công việc và đồng tiền, cuộc sống vợ chồng cần những chuyến đi chơi, những buổi hẹn hò, những lúc chia sẻ tâm sự ngọt ngào với nhau. Nhưng cuộc sống của tôi vô cùng cứng nhắc và ngột ngạt.
Ngày trước khi chúng tôi yêu nhau, anh vốn đã người khô khan rồi. Nhưng vì yêu, vì tin tưởng mình có thể cảm hoa được anh, tôi vẫn quyết tâm lấy anh làm chồng. Chẳng ngờ tới khi cưới nhau về, anh còn gỗ đá hơn trước gấp nhiều lần.
Anh sinh ra trong một gia đình gia giáo, là một người đàn ông thư sinh, chỉ biết chúi đầu vào học và làm việc. Ngày đó, chính những đặc điểm ấy của anh đã khiến tôi để ý và yêu anh lúc nào chẳng hay.. Tôi nghĩ anh như vậy thì sẽ là người chồng tốt, yêu thươngvợ con. Nhưng tôi thật không ngờ, anh sống một cách cổ hủ, cứng nhắc đến chán nản. Anh coi trọng lễ nghĩa đến mức, chuyện gì anh cũng phải xin phép gia đình anh, từ trên xuống dưới, từ ông nội tới bố mẹ dù là chuyện cỏn con. Anh chẳng quyết định việc gì cả, người con dâu như tôi thì tất nhiên là càng không có quyền. Vì theo anh, nếu không nói ra lúc ông bà biết chuyện, bố mẹ biết chuyện trách móc ngại lắm! Cái gì cũng có giới hạn, nhưng anh hiếu thảo thì tôi cũng hiểu và thông cảm. Chỉ là tôi rất khó chịu được chuyện anh ham việc, bỏ bê gia đình, thật sự khiến người vợ như tôi cảm giác, mình đang sống với một cỗ máy chứ không phải chồng.
Từ ngày cưới nhau về, anh chưa bao giờ biết đưa vợ đi ăn, đi dạo phố, đi chơi với bạn bè. Cứ đi làm về là vùi đầu vào cơm nước cho cả nhà, rồi ăn uống, xong rồi lên phòng ngủ nghỉ. Tôi có đòi đi thì anh bảo, còn bận việc, công việc cơ quan bề bộn, anh không thể nào đi đâu được. Mỗi khi tôi cảm thấy chán nản, khuyên anh rằng việc ở công ty không nên mang về nhà nhưng anh lại bảo tâm huyết với công việc, hơn nữa là cách chịu trách nhiệm với người khác. Không thể nhận lương mà chẳng làm gì.
Suốt ngày anh chúi mũi vào công việc, để mình tôi trơ trọi ở nhà, có chồng cũng như không. Có lúc làm việc xong, tôi thèm, thèm lắm cảm giác có người chồng bên cạnh bảo ban. Nhưng tất cả những gì anh làm cũng chỉ là lầm lì ôm máy tính mà thôi. Tôi đối mặt với tấm lưng anh còn nhiều hơn nhìn thấy mặt. Có khi ôm con nằm bên gối, nhìn sang phòng khách vẫn sáng đèn, tôi lại bật khóc.
Sống với người chồng như thế khác nào sống vô hình. Tôi thực sự không muốn tiếp tục chuyện này, nói mãi thì chồng không nghe. Nhưng vì chuyện đó mà bỏ chồng thì đúng là vớ vẩn… Tôi không biết nên trị chồng thế nào đây!