Cuộc sống là gì? Là những chuỗi ngày mong đợi một điều gì khác sẽ đến. Trẻ em mong đợi trưởng thành để có thể trở thành người lớn, học sinh đợi hết tiết để về nhà, nhân viên công sở mong hết tuần để được nghỉ ngơi, người người đợi chờ, ngày ngày chờ đợi. Có lẽ vì thế nên cuộc sống vốn dĩ là đợi chờ chăng?
Tôi thích một bài hát nước ngoài, không chỉ bởi giai điệu mà còn vì trong bài có một câu hát rất ý nghĩa. "Tôi đang đợi một người, đợi tình yêu vĩnh hằng của tôi, xin mọi người đừng lo lắng."
Có một thứ cảm giác, dường như tất cả chúng ta đều phải sống trong sự đợi chờ. Đi ngang qua con phố, có những người ở trạm xe bus chờ đợi chuyến xe của mình. Trong thời gian đó có rất nhiều chuyến xe khác đến, cũng rất nhiều chuyến trôi qua. Thế nhưng bởi vì đã có đích đến, họ chỉ chờ mỗi chuyến xe của riêng họ mà thôi.
Người chưa yêu thì đợi một người khiến họ yêu, người đã yêu đợi chờ kết thúc thật đẹp bên gia đình mới, người có gia đình lại đợi chờ những đứa con, có con rồi thì lại đợi chờ con trưởng thành. Thế nên tôi mới nói, cuộc sống không phải đợi chờ thì rốt cuộc là điều gì?
Có đôi khi, có những việc nhỏ nhoi khiến chúng ta khó chịu vì phải chờ đợi. Bạn mệt mỏi vì phải xếp hàng đi thang máy, có người nản lòng vì học mãi mà chẳng đợi nổi tấm bằng tốt nghiệp, cũng có những người, vì đi mãi đi mãi trên con đường mà vẫn không tìm được ai đó thuộc về mình, thế là bỗng nản lòng thoái chí, thế thôi.
Thật sự, chúng ta rất dễ nhận ra mỗi khi mình mệt mỏi và chán chường, thế nhưng khi vượt qua được điểm thoái trào đó, rốt cuộc chúng ta vẫn phải đứng lên, tiếp tục một quá trình chờ đợi không hồi kết.
Có người hỏi tôi, đợi mãi thế, chờ mãi thế, rốt cuộc thì sống để làm gì?
Tôi trả lời: Tớ cũng không biết, có lẽ vì tớ vẫn chưa đi hết chu trình đợi chờ đó.
Năm 16 tuổi, tôi từng mong đợi một người sẽ xuất hiện để tôi yêu. Nhưng tôi đợi, dường như thời gian đã trôi qua rất lâu rồi mà người ấy vẫn chưa xuất hiện. Thế nhưng tôi chưa bao giờ mất kiên nhẫn, bởi mức chịu đựng của con người là không có giới hạn.
Và ngoài kia có bao người cũng giống như tôi, mãi đợi chờ một điều gì đó thuộc về bản thân mình.
Bạn biết không, cho đến giờ tôi vẫn nghĩ sự đợi chờ, bản thân nó đã là điều kỳ diệu.
Tựa như lúc còn nhỏ, chúng ta học được bài học về chiếc lá cuối cùng, một chiếc lá bằng màu vẽ lơ lửng bên cửa sổ, rốt cuộc đã cứu sống một mạng người, cho dù tác giả của nó không còn nhìn thấy kết quả nữa.
Bản ngã của cuộc đời là xoay vần, là công bằng dành cho tất cả. Nếu chỉ một mình ta độc bước, chỉ một mình ta đơn côi chống chọi, dù mạnh mẽ cũng sẽ thấy mình cô độc biết bao nhiêu.
Tôi nghĩ, chờ đợi là mệt mỏi, nhưng nếu không còn có điều gì để đợi được nữa, điều đó gọi là tuyệt vọng.
Tôi cũng chẳng mấy hứng thú gì với những niềm mệt mỏi không tên, thế nhưng tôi càng sợ hơn nữa nỗi lo tuyệt vọng.
Tôi nhớ, từng có một người mẹ mắc bệnh ung thư. Trong những ngày cuối cùng, ước nguyện của bà chỉ là có thể nhìn thấy con gái thành gia lập thất.
Có người cha nọ, vì con học đại học mà mất mấy mẩu ruộng, đến ngày tốt nghiệp, ông bị tai nạn trên đường trường con. Ngay cả một lần con mặc chiếc áo cao quý ấy, ông cũng chẳng có cơ hội nhìn thấy.
Và còn có bao nhiêu, bao nhiêu người bên ngoài kia, dù chỉ một lần chờ đợi cũng không thể
Thế nên, nếu như bạn vẫn còn có cơ hội để chờ đợi một ai đó, hẳn đó cũng là một loại hạnh phúc.
Vậy nên, ngại ngần chi vài lần chờ đợi trong đời, có phải không?
Chờ nhau một lần trong đời, có được không?
XEM THÊM:
Nhận được quà cưới từ người yêu cũ của chồng