Những cô gái chập chững bước vào đời thường mang theo nhiều hoài bão, cũng như suy nghĩ đơn giản về việc kết bạn chốn công sở. Thế nơi công sở có thể tìm được bạn thân không vẫn là câu hỏi lớn mà không phải ai cũng giải đáp được.
Ai đó đã nói: Công sở không giống như một giảng đường đại học, vì thế, tìm một người bạn thân, sống hết mình cùng bạn và không tính toán, điều đó quá khó! Trong giảng đường đại học, bạn cạnh tranh để có điểm số cao hơn ai đó, thế thôi. Nhưng trong công sở, ai đó cạnh tranh với bạn để họ thăng tiến; nhất là khi bạn - một tân nhân viên năng lực đang cản đường đi của họ.
Nếu họ cạnh tranh theo cách lành mạnh, cùng làm, cùng chia sẻ và thể hiện năng lực vượt trội trong quá trình giải quyết công việc, điều ấy quá tốt vì cả hai sẽ cùng đẩy nhau đi lên. Nhưng nếu cạnh tranh chỉ bằng những cách triệt hạ nhau hèn kém và xảo quyệt, thì bạn phải cảnh giác đấy.
Trong công ty của Hoàng vẫn duy trì thói quen ai đi ra khỏi phòng cuối cùng sẽ là người tắt đèn, đóng cửa, kiểm tra máy móc xem có ai quên tắt máy không. 7 giờ tối hôm ấy, Hoàng đang hí hoáy nốt phần còn lại trong đề án hôm sau phải nộp thì Tuấn đã xếp cặp ra về. Vì là nhân viên mới vào được một tuần, ngại nếu mình về muộn nhất, có gì xảy ra sẽ mang tiếng, Hoàng cũng vội vã dọn đồ. Tuấn bảo: “Em cứ làm đi, về chỉ cần tắt đèn là được, nhân viên của cả phòng mà, không ngại đâu”. Vốn rất quý mến và coi Tuấn như một tấm gương nhân viên trẻ năng nổ, nhiệt huyết, Hoàng vui vẻ gật đầu…
Cho tới 9 giờ sáng hôm sau, khi Hoàng đến cơ quan, mọi người đang xôn xao về việc Tuấn bị ai đó xóa sạch dữ liệu về đề tài đã hoàn tất. Hoàng thấy Tuấn thoáng liếc về phía mình, rồi lại tiếp tục phân trần với trưởng phòng: “Hôm qua chỉ có em với Hoàng ở lại, em về trước nhờ Hoàng tắt máy, không biết thế nào. Lúc về em đã kiểm tra lại dữ liệu cẩn thận, vì nghĩ rằng sáng mai sẽ đến sớm in ra nên cứ để đó đi về. Không ngờ…”.
Hoàng gần như chết lặng trước cửa phòng, khi mọi người đều nhìn cậu bằng ánh mắt khó chịu. Còn ai vào đây nữa, khi chỉ có Tuấn và cậu là người cuối cùng ra về. Và mọi người cũng có lý do rất hợp lý để đổ tội lên đầu Hoàng: Nó mới vào, nó muốn vượt người khác nên có thủ đoạn hèn hạ như thế.
Đâu rồi công sở của những sẻ chia?
Những giọt nước mắt của cô nhân viên mới tên Linh dẫu gì cũng còn dễ chịu hơn sự chịu trận của Hoàng, không thể thanh minh. Hoặc Hoàng cũng không muốn thanh minh nữa, khi giữa cậu và đồng nghiệp đã có một rào cản vô hình ngăn cách, cả hai luôn đề phòng và không tin nhau. Hoàng tâm sự: “Cuộc sống của em từ lúc đó luôn căng tức. Đến giờ em vẫn chưa xóa được cảm giác thất vọng tột bậc với những người bạn đầu tiên đến với mình trong công sở này. Họ tàn nhẫn và nhiều mưu mẹo quá”.
Tất nhiên công sở không phải chỗ nào cũng toàn người như Tuấn, như Giang nhưng cuộc sống công sở với những nghi ngờ lẫn nhau còn đâu sự sẻ chia và tinh thần đồng nghiệp?
Hương, một ngày ùa vào lòng mẹ: “Mẹ ơi sao mẹ có thể chơi với các cô chú ở cơ quan vô tư đến thế? Tại sao người ta lại đối xử như thế với con?”. Mẹ cô chỉ cười hiền lành: “Đó là cuộc sống mà con. Mẹ cũng đã mất hàng chục năm đi làm để tìm cho mình những người đồng nghiệp thật sự biết sẻ chia. Con chỉ mới bắt đầu. Và ai cũng có điều đáng để con phải học hỏi”.
Và không ai trả lời được câu hỏi: “Tôi có tìm được người bạn thân ở công sở hay không?”, vì chỉ có bạn tự tìm, và tự biết mà thôi...
XEM THÊM:
Nàng công sở nên ăn gì, uống gì để đẹp da?
Bí quyết tán tỉnh nàng đồng nghiệp