Lúc này tôi đang rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, cũng không biết đối mặt thế nào với bà con hàng xóm. Tôi thật sự xấu hổ khi có chồng dê xồm.
Kể ra chuyện này có lẽ nhiều người sẽ trách tôi nhỏ nhen, hay để ý vặt và chấp nhặt với chồng những chuyện cỏn con, “bé xé ra to” nhưng không nói ra điều này khiến tôi thấy bực dọc vô cùng. Làm sao không bực được khi chồng tối nào cũng lẻn ra ban công với lý do hóng gió, hút thuốc chỉ để rình rập, chực chờ nhìn trộm cô hàng xóm.
Chúng tôi lấy nhau khi cả hai cùng là dân tỉnh lẻ, sau đám cưới, hai đứa tất tưởi tìm nhà trọ. Ở phòng trọ cả dãy như thời sinh viên thì không thể bởi vợ chồng trẻ cần không gian riêng, nhưng thuê hẳn một căn hộ thì hết quá nhiều tiền khiến vợ chồng tôi băn khoăn không biết nên tính cách nào cho hợp lý. Đang loay hoay, khổ sở về nhà cửa thì có cô bạn giới thiệu cho căn nhà nhỏ trong khu tập thể. Giá cả phải chăng lại có không gian riêng, hai vợ chồng trẻ hăm hở dọn dẹp rồi chuyển đồ về ở sau khi cùng nhau hưởng tuần trăng mật.
Nhưng lấy nhau rồi tôi mới phát hiện chồng có tật rất thích “liếc gái”. Bình thường, anh là người hết lòng yêu thương, tôn trọng vợ nhưng anh ta sẽ lập tức trở thành thằng ngố và đờ đẫn mỗi khi có gái xinh xuất hiện trước mặt.
Chỉ cần nhìn thấy cô nào chân dài, da trắng, ngực đầy là anh ta nhìn như muốn nuốt chửng.
Thậm chí có lần đang đèo vợ trên đường, thấy mấy cô xinh tươi đi bên cạnh suýt nữa cả hai đâm vào chiếc taxi đi trước vì tội mải nhìn gái mà quên đường của chồng.
Gần đây, nhà hàng xóm đối diện vẫn đóng cửa im im bỗng dưng có người đến ở. Được biết cô hàng xóm nhà tôi là gái Sài Gòn chính hiệu, nhân có chuyến công tác dài ngày nên ở tạm nhà người quen.
Cô hàng xóm nhà tôi chẳng có điểm gì ấn tượng, ngoại trừ cách ăn mặc hở hang, lố lăng và cách hành xử tự nhiên thái quá. Hễ đi làm thì không sao nhưng cứ về đến nhà, là cô ta lại chuộng mốt váy cực ngắn, hoặc lịch sự hơn là áo ba lỗ, quần sooc dài chẳng tày gang và dĩ nhiên không bao giờ mặc áo ngực.
Từ ngày xuất hiện cô hàng xóm, chồng bỗng dưng chăm chỉ ra ban công hơn bình thường. Khi thì anh ta kiếm cớ lên ban công gom quần áo khô giúp vợ, khi thì do nóng nực nên đứng đó để hóng mát, hoặc hút thuốc .
Ban đầu tôi cũng không nghi ngờ gì, thậm chí còn thấy thích thú vì chồng dạo này biết ý hơn, biết đỡ đần vợ việc nhà và không phì phèo điếu thuốc ngay trong phòng, trước mặt vợ nữa.
Nhưng việc chồng đêm nào cũng muốn ra ban công hóng gió khiến tôi linh cảm có chuyện chẳng lành. Hơn nữa, anh ta luôn lên ban công rất đúng giờ, đó là giờ cô hàng xóm đi làm về, thay đồ, tắm rửa để chuẩn bị đi ngủ.
Một lần rón rén đi theo chồng lên ban công, tôi như chết đứng khi thấy anh đang bị thôi miên, say sưa nhìn cô hàng xóm thay quần áo qua cửa sổ nhà cô ta.
Bị vợ bắt quả tang, không những anh ta không nhận lỗi với vợ mà còn lớn giọng: “Trai nhìn gái là chuyện bình thường, chẳng phải cái gì to tát mà em phải làm toáng lên. Em nên tự hào rằng chồng em là người biết thưởng thức cái đẹp. Chồng em không ngắm gái mà toàn nhìn trai, anh tin em còn khóc to hơn…”.
Cô hàng xóm thì càng ngày càng quá đáng. Dường như biết được mỗi lần cởi đồ có anh hàng xóm đứng nhìn nhưng cô ta không từ bỏ thói quen đó. Thậm chí, có lần tôi còn bắt gặp ánh mắt đong đưa, liếc tình của cô ta với chồng tôi.
Nhưng vì không có chứng cứ, tôi không thể kiếm cớ gây sự với cô ta được. Hơn nữa, có trách thì phải trách bản thân trước vì đã trót lấy phải ông chồng “dê xồm”. Giờ tôi không biết phải làm thế nào để giải quyết việc này, chia tay chồng ví lý do ngớ ngẩn ấy thật là chuyện nực cười cho thiên hạ, nhưng phải sống chung với ông chồng như vậy có lẽ tôi cũng phát điên vì bực mình.
XEM THÊM: