Buồn cười thay khi cách đây mấy trăm, vài chục năm có những người phụ nữ vì trinh tiết mà bị ngâm lòng heo, ấy vậy mà giờ đây những cô gái còn trinh thì bị cho là có vấn đề? Rốt cuộc thì phận làm phụ nữ, những cô gái 30 vẫn vẫn còn trinh thì có gì phải ngại?
Có lần, tôi đọc trên mạng xã hội câu chuyện về một thầy giáo nam "tự khoe" rằng trong 2 năm, anh ta đã vào nhà nghỉ với hơn 20 cô gái. Chẳng những không biết xấu hổ về cách sống phóng túng của mình, anh ta còn thản nhiên đưa ra nhận xét: "99% con gái bây giờ không còn trinh trắng. 1% còn lại không dở hơi, thần kinh thì cũng chẳng ra gì." Không biết khi kể ra câu chuyện ấy, anh ta có tự thấy nhục nhã không, chứ bản thân tôi lại rất cảm thấy xấu hổ thay phần của anh ta, một thầy giáo, người sẽ dẫn dắt bao nhiêu thế hệ trẻ em Việt trở thành tương lai của đất nước, lại có một nhận định ấu trĩ đến thế.
Tôi chẳng người cổ hủ, những cũng không phải quá phóng túng, tuy nhiên thói đời thật kỳ lạ, mọi thứ dường như đang đi ngược lại với những giá trị đạo đức thông thường. Xã hội bây giờ đã có những cái nhìn thoáng hơn về chuyện trinh tiết của người phụ nữ, quan hệ trước hôn nhân đã được ngầm chấp nhận đồng nghĩa với việc người phụ nữ không còn trinh tiết được xem là chuyện bình thường. Thế nhưng vấn đề còn lại ở đây lại là những người phụ nữ cố giữ mình để dành trọn cho một nửa đích thực, họ là những người đã 25 tuổi, gần 30 tuổi thậm chí qua 30 vẫn còn trinh tiết thì lại bị nhiều người cho là bất bình thường.
Thế gian này đôi khi vẫn có những điều tréo ngoe như thế. Trong một môi trường mà tất cả những cành cây đều vươn nhánh lên cao, chỉ có chúng ta ì ạch mãi không phát triển, chúng ta sẽ bị xem là bất bình thường. Ngược lại, một cành cây xanh tươi mơn mởn, đâm chồi nảy lộc lẻ loi giữa đồng cỏ hiu quạnh cũng dễ dàng bị đóng khung trong ba chữ "bất bình thường" ấy.
Phụ nữ gần 30 còn trinh có gì lạ lắm sao? Là bất bình thường sao? Hà cớ gì thói đời bàn tán thế không biết? Đúng ra họ phải là những người phụ nữ đáng được trân trọng, đáng được yêu thương thì giờ lại trở thành chủ đề tám, khinh miệt của không biết bao nhiêu người.
Trinh tiết chẳng phải vấn đề quan trọng, con gái còn trinh đôi khi cũng không hẳn là vì bảo thủ. Có đôi khi, tấm màng tưởng có thể thanh thản tu bổ chỉ với vài triệu đồng kia lại đáng giá hơn chục lần so với số tiền cân đo đong đếm được ấy. Nó không chỉ đại diện cho sự kiên nhẫn, giữ mình của một cô gái, mà còn tượng trưng cho lòng kiêu hãnh, tình yêu và khát khao dâng hiến tuyệt đối cho người con trai sẽ bước vào đường đời của cô ấy sau này.
Có lẽ, có người sẽ cho rằng những cô gái có suy nghĩ như thế đều nhìn đời qua lăng kính màu hồng, được nhiều người bảo hộ. Những người như thế một khi vấp ngã trong tình yêu sẽ càng dễ tuyệt vọng hơn những người khác. Thế nhưng bạn biết không, cho dù có vấp ngã trễ một chút, thì với niềm tin đã gìn giữ suốt bấy nhiêu năm, tôi tin rằng cô ấy cũng đủ để khiến người khác phải trân trọng rồi.
Còn đối với người con trai sẽ trở thành người đầu tiên của cô gái ấy, cho dù bọn họ có thể cùng nhau đi đến cuối đường hay không thì hẵng anh ta cũng phải rất hãnh diện vì đã yêu và được một cô gái như thế yêu hết lòng.
Có thể, sẽ có người cười cợt bảo “giữ làm gì trong khi trong quãng đời còn lại, cô ấy vẫn sẽ làm tình hàng trăm, hàng ngàn lần với người sẽ làm chồng cô ấy?” Nhưng xin thưa, vấn đề cũng chẳng phải ‘bao nhiêu lần’, mà là ‘lần đầu tiên’. Cũng như bạn có thể có hàng chục người yêu trong suốt cuộc đời mình nhưng chẳng ai có thể quên được hương vị của mối tình đầu. Lần đầu tiên nắm tay, lần đầu tiên hôn môi, lần đầu tiên làm tình… Tất cả những cái lần đầu tiên ấy, cho dù có trải qua bao nhiêu lần cũng chẳng bao giờ phai nhạt. Và bao nhiêu chàng trai có thể vỗ ngực xưng tên rằng: “Tôi không quan tâm lần đầu tiên của vợ tôi là dành cho ai?” Câu hỏi này tôi xin nhường lại cho các anh. Để đến một lúc nào đó, chúng ta cùng thảo luận xem những người trả lời ‘không’ có phải là bất bình thường hay không vậy.
Tôi nghĩ, trong thời đại này, phụ nữ đâu phải ai cũng mất trinh, ai cũng sống đánh mất mình cho tình yêu? Ngoài kia vẫn còn nhiều người phụ nữ luôn biết giữ mình. Giữ, cũng chẳng phải là vì bảo thủ, mà chẳng qua vì họ đang chờ đợi sẽ gặp được một người có thể khiến họ toàn tâm toàn ý cho đi tất cả, từ thể xác đến tinh thần. Họ có những suy nghĩ, những mong muốn riêng, họ bình thường như những cô gái khác. Quan trọng họ đều là những cô gái luôn khao khát yêu và được yêu. Như vậy thì có gì là sai? Có gì là không bình thường?
XEM THÊM:
Đến bao giờ mới tìm thấy nhau?
Khó chịu khi anh nhắc về người cũ
Từ bạn thân trở thành vợ chồng, nên không?