Lấy nhau vài năm, tôi cảm giác mình được cưới về không phải để làm một người vợ, mà chồng tôi chỉ xem tôi như ôsin trong nhà.
Trước khi lấy nhau, tôi cũng có công việc khá ổn định trong một công ty ở trung tâm thành phố. Thế nhưng gia đình chồng thuyết phục tôi nghỉ việc, một mặt vì muốn sinh em bé, mặt khác bảo là lo cho tôi, không muốn tôi ra ngoài làm lụng vất vả. Khi ấy sống trong niềm hạnh phúc, tôi dễ dàng đồng ý với điều kiện anh đưa ra. Thế nhưng chỉ một thời gian sau đó, thái độ của anh hoàn toàn thay đổi.
Ở nhà được một năm, chồng tôi bắt đầu có thói quen xấu. Trong suy nghĩ của chồng tôi: đàn bà chỉ suốt ngày nghĩ đến tiền nên chỉ nghĩ đến việc quản lý ví tiền của chồng. Vì vậy về kinh tế tôi không bao giờ hỏi xem chồng kiếm được nhiều hay ít, tôi để chồng tự giác đưa bao nhiêu thì đưa.
Là vợ chồng nhưng chồng tôi đi đâu, làm gì đến 12h đêm tôi không được biết, không được phép hỏi, khuya quá chưa thấy về tôi có gọi điện thì chồng không nghe máy hoặc tắt đi. Sau vài ba lần như thế bây giờ tôi không bao giờ hỏi nữa. Được một thời gian thì không chỉ chồng, cả gia đình chồng cũng tỏ ý coi thường tôi. Chồng và mẹ chồng thường nghĩ tôi may mắn lắm nên mới lấy được anh vì có nhà cửa đàng hoàng. Anh mặc nhiên coi việc nhà như nấu cơm, rửa bát, lau nhà, giặt, phơi quần áo là bổn phận tôi phải làm. Anh bảo “Tôi thừa sức làm nhưng đó là việc của cô”.
Cũng không phải vì lý do đàn ông nên chỉ lo việc lớn, từ lúc lấy tôi thì cũng chưa có việc gì lớn, còn trước đó chồng tôi cũng chưa lo được việc gì cho gia đình, theo như lời người nhà của anh. Không hôm nào tôi được tắm rửa trước 9h tối, sáng chuẩn bị cháo bột cho con xong là vội vàng đi làm hầu như chẳng hôm nào kịp ăn sáng. Tôi không có thời gian đi cắt tóc hay mua quần áo, giày dép cho mình. Đêm 2-3 lần tôi phải thức dậy để cho con ăn, nhanh thì mất 30 phút, lần nào nó giở chứng khóc lóc nôn oẹ thì phải mất 1 tiếng.
Mặc dù việc nhà cũng không có gì nhiều nhưng đôi khi con quấy khóc tôi phải dỗ, trông con nên không đủ thời gian để làm. Tôi bảo chồng là việc nhà gặp ai thì người ấy làm chứ tôi cũng có chơi đâu. Vậy nhưng chồng bảo tôi lười nó quen thói rồi, tôi thật không ngờ một người đàn ông mà lại có thể thốt ra những lời đàn bà như vậy.
Đã nhiều lần chồng bảo tôi không chịu được thì biến đi. Mấy lần đầu tôi bỏ qua không chấp nhưng những lần sau tôi chỉ nói “anh không phải thách tôi”. Chắc chồng nghĩ vì tôi không có nhà nên phải sống bám vào nhà chồng. Nhưng thà tôi đi thuê nhà ở còn hơn là sống trong nhà chồng mà lúc nào cũng bị coi là sống nhờ sống vả, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đuổi ra khỏi nhà.
Hiện tại tôi càng chán chường và muốn bỏ cuộc. Thế nhưng con tôi còn nhỏ quá, cháu chưa được một tuổi, tôi chờ khi nào cháu ngoài một năm cũng sẽ rời đi. Hơn một tháng nay về đến nhà tôi sống lặng lẽ, niềm vui duy nhất của tôi là chơi với con, chăm sóc con mà thôi...
XEM THÊM:
Những thói quen hữu ích mà mẹ nên dạy bé